BÀN VỀ PHIM "THE MAN FROM EARTH"

The Man from Earth – Giữa tầm thường và vĩ đại, đâu là ranh giới?

by Vi Phan

7/28/20254 min read

John trong The Man from Earth xuất hiện với một phong cách lạ thường: sci-fi nhưng không kỹ xảo, không nhiều bối cảnh, tất cả chỉ gói gọn trong 8 nhân vật và một căn phòng trống. Bộ phim chỉ đơn giản là một cuộc nói chuyện, và John như một bảo tàng sống để khám phá.

Một giáo sư đang chuẩn bị chuyển nhà, kể một câu chuyện về thân thế thật sự của mình cho những người bạn cũ. Hoá ra người đàn ông bình thường trước mặt lại là một người thượng cổ đã sống… 14.000 năm. Quá khó tin. Nhưng nếu điều đó là thật thì sao?

Từng câu hỏi, từng thắc mắc của những nhân vật trong phim giống như đang bóc tách từng lớp trong nhân dạng của John. Nhưng càng bóc, ta lại càng sợ. Vì những gì John nói ra quá đơn giản, quá trực tiếp — đi ngược lại những điều mà ta từng tin, từng được dạy.

Thật ra, Vi cho rằng người xem cũng hoà vào câu chuyện như một người thứ 9 trong phòng — có cùng những nghi ngờ, rồi dần bị thuyết phục, rồi lại bật cười ngỡ ngàng. Bởi kịch bản được xây dựng quá chặt chẽ và logic. Vi nghĩ 35 năm ấp ủ của Jerome Bixby hẳn là khoảng thời gian ông nghiền ngẫm rất sâu nhiều lĩnh vực — đặc biệt là tâm lý học. Tâm lý các nhân vật trong phim được dẫn dắt khéo léo, như một trò chơi tâm trí nhẹ nhàng, nhưng cuốn hút đến lạ.

Không chỉ gây ấn tượng bởi phần tri thức và logic chặt chẽ, The Man from Earth còn lặng lẽ cài cắm những triết lý sống, những góc nhìn về xã hội, về niềm tin, về tương lai của nhân loại. Câu chuyện cứ thế mở ra, từng lớp một — về sự bất toàn của con người, về những hành vi có thể lặp lại qua hàng thế kỷ. Tựa như John, người đã sống qua tất cả những điều ấy, giờ đây chỉ ngồi kể lại — không tranh luận, không thuyết phục, chỉ “chia sẻ” một sự thật có thể khiến ta lung lay mọi nhận thức.

Mỗi người bạn của John đại diện cho một khía cạnh tri thức khác nhau: tôn giáo, sinh học, sử học, tâm lý học… Và họ lắng nghe. Dù có tin hay không, thì trải nghiệm một đêm dài nghe câu chuyện 14.000 năm ấy chắc chắn là điều không thể quên. Có cảm giác như đang sống giữa một phiên bản của Ngàn lẻ một đêm thời hiện đại — nơi người kể chuyện không nhằm giữ lấy mạng sống, mà để gieo rắc những hạt mầm nhận thức.

Ở những giây cuối phim, khi người con trai mà John từng lặng lẽ rời bỏ — chính là vị giáo sư tâm lý phản bác John nãy giờ — đã ra đi mãi mãi… Vi cảm nhận được một vòng khép lại. Như một chu kỳ kết thúc, như một tín hiệu cho việc John lại phải rời đi, tiếp tục “move on”. Hình ảnh ấy làm Vi liên tưởng đến con rắn tự cắn đuôi mình — Ouroboros — biểu tượng cho vòng lặp bất tận, cho sự tái sinh.

John không phải thần thánh, không có phép thuật hay sứ mệnh cao cả. Anh đơn giản chỉ là một người đã sống quá lâu. Có thể nói, John tồn tại ngoài thời gian của chúng ta. Và có lẽ, chính điều đó khiến John trở nên... đáng tin.

Vi tự hỏi: Có sự vĩ đại nào ẩn trong điều tầm thường đến thế?
Và có thể nào, sự tầm thường ấy… lại chính là điều vĩ đại nhất?

Còn bạn thì sao?
Bạn nghĩ gì nếu có một người bất tử bước vào đời bạn và kể cho bạn nghe về lịch sử loài người như một cuộc tản bộ chiều hôm?
Bạn có tin vào John không?
Vi rất muốn nghe cảm nhận của bạn ở phần bình luận bên dưới
Cùng nhau trò chuyện nhé.